Có nhiều lúc mình đang mải mê làm việc, thấy con đến nói chuyện hay kể điều gì đó, mình lại thấy khó chịu. Đôi lúc, mình bình tĩnh ngoảnh lên nói với con “đợi mẹ một chút nhé”, đôi lúc lại cáu giận “con không thấy mẹ đang làm việc à, con cứ nói vậy làm sao mẹ làm được”. Khi nào có nhiều việc, mình hay bị cuốn vào công việc mà quên đi sự có mặt của các con, quên đi cả việc cười với các con.
Mỗi lần nhỡ cáu giận với con, mình thấy mặt con xịu xuống, buồn buồn.
Mình tạm dừng công việc, và đến nói chuyện với con. Hỏi con, làm sao trông con buồn thế. (Trong lòng mình thầm nghĩ chắc do mình cáu với con, nhưng vẫn muốn hỏi để con nói ra hết ý của con). Con gái mới bảo: “mẹ cáu với con là mẹ không yêu con rồi, con thích mẹ nói dịu dàng và cười với con hơn”.
Mình giải thích với con: “Mẹ yêu con lắm, mẹ cáu là lỗi của mẹ, mẹ chưa biết cách thể hiện cảm xúc tốt, mẹ xin lỗi con nhé. Con gái mẹ rất dịu dàng và dễ thương, nhờ con mà mẹ cũng biết cách nhẹ nhàng hơn.”
Mình ôm con và cảm ơn con, nhờ con mà mình có thể sửa dần mình, để mình bớt cáu giận hơn. “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”, mình cũng muốn khỏe hơn nên nhờ con gái nhắc nhở điều này. Khi nào con thấy mẹ mải làm mà quên cười, thì con nhắc mẹ là “Mẹ ơi, mẹ cười với con đi” để mẹ nhớ và cười với con nhé.
Từ đấy, mình cười với con nhiều hơn. Và thật kỳ lạ, mỗi lần mình cười với con, mình cảm thấy khỏe hơn và cảm thấy công việc cũng nhẹ nhàng hơn. Con gái cũng tươi vui hơn và gắn bó với mẹ nhiều hơn.
0 comments:
Post a Comment